Thôi, để em bắt anh về!

Thôi để em bắt anh về
57C15AE6 4C88 42A0 B501 AD6C539D1116 1024x768 - Thôi, để em bắt anh về!
⁃   Em thích anh này ko, anh giới thiệu cho? Anh này giàu lại có xe thể thao phân phối lớn.

Anh gửi tôi ảnh một cậu bạn đang ngồi cafe cùng.
⁃ Dạ, cám ơn anh ạ, em có người yêu rồi.
⁃ Ờ, thế à, nhanh vậy? Anh hỏi lại cùng một cái icon buồn buồn.
⁃ Sao thế anh, anh phải mừng cho em chứ. Tôi nhắn lại trêu anh.
⁃ Ừ thì mừng, nhưng là Thằng nào đó.
⁃ Ủa sao lại gọi người ta là Thằng. Nhắn đi nhắn lại một hồi anh bảo. Em nói người đó là ai rồi anh thay đổi cách xưng hô.
⁃ Vậy thì em thích anh Dũng nè, anh Dũng đồng ý làm bạn trai e nha.
⁃ Thế anh Dũng có thích em ko? Tôi hỏi lại.

Màn hình phía anh cứ hiện nhập tin nhắn rồi lại dừng, chắc anh đang phân vân trả lời thế nào lắm.
⁃ Nói không thích thì là nói dối thì nói té là thích đi 😆
⁃ Tôi thích thú cười to. Và thế là câu chuyện của chúng tôi bắt đầu như những cặp đôi khác.
⁃ Chả hiểu sao anh luôn thiếu tự tin về công việc mình đang làm, anh bảo anh chỉ là lai động chân tay. Cho dù tôi có nói đến cả chục lần anh chẳng việc gì phải xấu hổ cả. Anh làm ăn đàng hoàng, không ăn trộm ăn cướp của ai.
⁃ Cũng chính vì cái sự tự ti ấy nên tôi cảm nhận rõ tình cảm của anh nhưng anh vẫn không dám mở lời với tôi. May cho anh gặp tôi là kẻ không kiên nhẫn chờ đợi cho lắm.
⁃ Yêu thì phải nói như đói thì phải ăn. Mà ngay cả khi anh có không thích tôi thì tôi tự biết cách mà điều chỉnh hoặc rút lui. Chứ luẩn quẩn mãi trong một mối quan hệ không rõ ràng làm tôi cảm thấy mất thời gian lắm.
Ngày tôi và anh báo cho cha mẹ biết sắp dẫn người yêu về. Cả hai bên gia đình vui như hội. Mẹ anh mất ngủ cả tuần liền vì sung sướng, mẹ tôi cũng chẳng khá khẩm hơn. Đúng là hai con người ế lâu năm trên đời, đôi lúc lại có thể tạo nên một hạnh phúc to lớn cho gia đình vì một cái điều kiểu gì cũng đến.

Đây là lần đầu tiên trong đời tôi dẫn một người con trai về nhà với danh nghĩa là người yêu. Nghĩa là tôi đã tin tưởng và chắc chắn đây sẽ là người mình muốn đồng hành suốt quãng đời còn lại.
Ngày anh lên nhà, tôi cố tình không trang điểm, thậm chí là đánh một chút son môi. Khá toềnh toàng trong cái quần đen lỏng chun của mẹ và cái áo giữ nhiệt thường ngày. Bởi tôi hiểu đây sẽ là bộ dạng thật nhất, chân thực nhất mà anh sẽ thấy tôi trong suốt quãng đời sắp tới. Thích thì ở, không thì tôi cũng không bắt ép anh chấp nhận tôi.
Anh và tôi, không ồn ào, không sôi nổi, chỉ lặng lẽ đến với nhau và ước mong được cầm tay người còn lại cùng đi qua sự tàn nhẫn của thời gian.
Anh trưởng thành, chính chắn và cũng nhiều ước vọng. Tôi trẻ con, nhưng cũng không ít dự định lớn lao phía trước. Tôi tôn trọng, tin tưởng và luôn khuyến khích con đường anh chọn và anh cũng thế.

Cuộc sống đôi lúc những gì người ta cần nhất lại là những giây phút bình yên ở nơi mà
mình thích, với người và công việc mình yêu.

Hôm nay, hai gia đình gặp gỡ, anh và tôi chuẩn bị trên một chặng đường mới.
Phía trước chắc hẳn là nhiều thứ không như mình vẫn tưởng tượng. Nhưng có sao đâu, giỏi giang không có nhưng tự tin nhất định mình dư thừa.
Cám ơn anh của tôi!
To be con tin niu….!

Facebook Comments